Bố chồng chén con dâu xinh đẹp thay thằng con đã mất, trên giường giống như một đứa bé. Từ trong hỗn loạn tỉnh lại, Diệp Quỳ vỗ vỗ đầu lắc lắc đầu, có chút ký ức như thủy triều tuôn ra. Có một cơn đau nhức khác ở thái dương của tôi. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu xiên lên tấm ga trắng như tuyết, phản chiếu một dải ánh sáng vàng. Diệp Quỳ nheo mắt lại, suy nghĩ của nàng trôi về rất lâu về trước. “Đó là khi nào?” Cô thì thầm nhẹ nhàng. “Đã lâu lắm rồi, Bố chồng chịch con dâu ngọt nước thay thằng con đã chết đã lâu lắm rồi.” Ký ức về cảnh đông đúc như những người làm việc trong tàu điện ngầm khiến Ye Kui